宋代:王松
归guī途tú杂zá诗shī五wǔ首shǒu其qí一yī--王wáng松sōng
穷qióng栖qī鸟niǎo恋liàn旧jiù巢cháo林lín,,匹pǐ马mǎ经jīng过guò动dòng悴cuì吟yín;;千qiān里lǐ故gù山shān青qīng满mǎn目mù,,万wàn堆duī新xīn骨gǔ白bái伤shāng心xīn!!
上一首:张天赋《次东粤张掌教春日韵 其三》
下一首:杨浣芬《咏史十首 其一 杨妃》
唐代·王松的简介
王松,字不【bú】凋,称王四十郎【láng】,金陵(今【jīn】江苏南京)人【rén】,设【shè】质库于清化寺中。哲宗元【yuán】祐间曾从荣天和学诗【shī】(《藏海诗话》)。