宋代:韩退
诗shī一yī首shǒu--韩hán退tuì
山shān人rén跨kuà雪xuě精jīng,,上shàng便biàn不bù论lùn程chéng。。
嗅xiù地dì打dǎ不bù动dòng,,笑xiào天tiān休xiū始shǐ行xíng。。
上一首:陆佃《登塔》
下一首:俞充《送灵岩法师》
唐代·韩退的简介
宋稷【jì】山人,字知止,号安逸处士。师事种放。母死【sǐ】,负土成【chéng】坟,徒跣终丧。隐嵩山【shān】,有【yǒu】诗名【míng】。吴遵路、石延年论其高【gāo】节,诏赐粟帛【bó】。以寿终。